Người Á Đông cũng có truyền thống xây bia mộ trang nghiêm cho người đã khuất để tới lui thăm viếng và chăm sóc mộ phần. Thậm chí, chúng ta còn có hẳn ngày lễ riêng cho công việc này như “tảo mộ” hoặc “thanh minh”. Điều này không phải là hủ tục mà lại được xem như một nét đẹp trong truyền thống thờ cúng ông bà tổ tiên, nên việc từ bỏ là điều không hề dễ dàng.
Ở Việt Nam hình thức phổ biến nhất để đưa người đã khuất vào cõi vĩnh hằng là địa tang sau đó sang cát, tức là cho thi thể vào áo quan, chôn cất vào lòng đất sau từ 3 đến 7 năm sẽ bốc mộ lấy phần xương cốt của người mất về một nơi chon cất mới rồi xây bia mộ bên trên. Tuy nhiên, hình thức an táng này lại gây hại rất nhiều cho môi trường.
Những năm gần đây, một phần vì cơn sốt nhà đất, một phần vì cách an táng truyền thống tốn kém nhiều chi phí nên phương pháp hoả táng trở nên thông dụng hơn. Nhìn chung, hoả táng thực sự sẽ tiết kiệm nhiều chi phí và ít gây hại cho môi trường hơn cách mai táng truyền thống. Thế nhưng, hoả táng cũng không phải gỉải pháp toàn diện cho môi trường.
Theo eco-business.com, trang web chuyên về thông tin môi trường khu vực châu Á - Thái Bình Dương, để biến một thi thể thành tro bụi, các lò hỏa táng cần hoạt động trong vòng 75 phút ở nhiệt độ 760-1.150 độ C, tiêu thụ lượng năng lượng bằng mức dùng điện của một gia đình trong cả tháng.
Ngoài việc đốt cháy năng lượng hoá thạch, khí nhà kính cũng bị thải ra trong quá trình xử lý, đặc biệt là trong quá trình đốt các vật liệu độc hại có thể có – ví dụ như thuỷ ngân trong vật liệu trám răng hay chất nhựa trong quan tài gỗ.
Ngoài hai phương pháp được phổ biến để xử lý cho người chết trên thế giới hiện nay còn rất nhiều pháp pháp lạ lẫm tiễn đưa người đã khuất để bảo vệ môi trường được tốt nhất có thể. Bài viết này công viên tâm linh lạc hồng viên xin được chi sẻ với bạn đọc 4 phương pháp mà những quốc gia tiên tiến trên thế giới đang áp dụng
Chôn cất tạo rừng cây